Phiếm Phiếm – Chương 87

Chương 87

Phàn Quân nắm chặt lấy cả bàn tay của Trâu Dương, tay anh đang run lên bần bật, nhưng sức lực lại kinh người, đến mức Trâu Dương thậm chí có thể cảm nhận rõ cổ tay mình bị siết đến phát đau.

“Anh buông tay ra đi!” Trâu Dương vừa gấp vừa giận, nghiến răng quát lên một tiếng.

Phàn Quân không nói gì, tất nhiên anh cũng không buông tay.

Dưới chân Trâu Dương là khoảng trống, anh có thể xác định đó là một cái rãnh, có lẽ do nước chảy hoặc tuyết tan tạo thành.

Không rõ sâu bao nhiêu, nhưng không quá rộng, vì hai chân của anh có thể chạm tới hai bên bờ.

“Có bị thương không?!” Ông chủ Đinh cũng vội nhào tới, đưa tay định túm lấy cánh tay của Trâu Dương.

Nhưng mép rãnh toàn là đất tơi và cành khô, Phàn Quân chỉ nhờ bám được rễ cây bằng tay phải mới không bị trượt xuống. Ông chủ Đinh vừa bước tới, cả người đã trượt về phía dưới, ông ta vội lùi lại một chút để giữ thăng bằng.

Trâu Dương cảm thấy nếu mình vặn cổ tay mạnh vài cái, có lẽ có thể thoát khỏi tay Phàn Quân, nhưng cậu không dám.

Cậu chỉ có thể điên cuồng dùng chân đạp loạn hai bên rãnh, cố gắng tìm điểm tựa trong thời gian ngắn nhất để giảm bớt trọng lượng đang dồn lên tay Phàn Quân.

Lúc trượt xuống, mắt cá chân của cậu bị xoay một cái, không biết có nghiêm trọng không, dù hiện tại vẫn chưa thấy đau, chỉ có cảm giác tê dại và căng tức.

Sau khi đạp loạn mấy cái sang hai bên, mũi chân phải của cậu đạp trúng một vật cứng nhô lên, có lẽ là một rễ cây.

Ngay khoảnh khắc đạp lên, cậu liền cảm thấy cổ chân phải đau nhói, nhưng lúc này cậu không còn tâm trí để để ý nữa. Chân trái lập tức đạp mạnh ra sau, hai chân chống sang hai bên, gắng sức nâng đỡ cả cơ thể, gác mình lên giữa lòng rãnh.

“Anh buông tay ra đi! Tôi tìm được chỗ đặt chân rồi!” Cậu ngẩng đầu nhìn Phàn Quân, chân trái dùng thêm lực đẩy cơ thể mình nhích lên một chút. Cánh tay căng cứng của Phàn Quân cũng theo đó mà thả lỏng đi đôi chút.

“Đạp vững chưa?” Phàn Quân cuối cùng cũng lên tiếng.

“Vững rồi.” Trâu Dương lại cúi đầu nhìn hai bên, không thấy có gì để bám vào, nhưng nếu vịn nhẹ được một chút, cậu có thể giữ nguyên tư thế cưỡi ngựa mà lơ lửng đứng giữa rãnh như vậy.

Phàn Quân từ từ buông tay ra, lại dừng lại vài giây để chắc chắn rằng cậu sẽ không trượt xuống nữa, rồi mới dùng tay phải đang bám vào rễ cây để lấy đà, lùi khỏi mép rãnh một chút, lúc này anh mới hỏi một câu: “Phía dưới có sâu không?”

“Để tôi xem thử.” Trâu Dương cúi đầu nhìn xuống dưới.

Phàn Quân bắt đầu giẫm nhẹ từng bước trên mép rãnh, dò dẫm tìm chỗ đặt chân: “Nếu không được thì cứ trượt xuống đi theo rãnh, tìm chỗ nông hơn rồi trèo lên.”

“Bên dưới toàn là mấy thứ lộn xộn, không biết là cái gì, nhìn không ra sâu hay nông…” Trâu Dương nói với lên.

Bên dưới ngoài đủ loại cành khô lá mục, còn có thể thấy cả bao phân bón bị rách, chai nước ngọt, bao bì đồ ăn vặt, một chiếc giày bông rách nát, và một thứ không rõ là áo, quần hay ga trải giường vì màu sắc đã bạc đến mức không phân biệt nổi nữa.

Chắc đều bị nước cuốn dồn về một chỗ, cậu không khỏi cau mày lại.

Nhưng nếu không xuống đáy rãnh, thì cậu vẫn cần người kéo lên. Mép rãnh toàn là đất tơi nên không thể đứng vững, muốn kéo người lên thì nhất định phải có điểm tựa…

“Để tôi xuống dưới,” Trâu Dương quyết định đi dọc theo đáy rãnh, đó là cách đơn giản nhất lúc này. “Giúp tôi xem nên đi về hướng nào.”

“Đi về phía con đường,” Phàn Quân nói, “Bên đó địa thế cao hơn, nước đều từ hướng đó chảy xuống.”

“Được.” Trâu Dương thả lỏng chân trái một chút, trượt xuống một đoạn, sau đó chống tay vào vách đất, chân phải cũng rời khỏi rễ cây kia và tiếp tục trượt xuống theo.

Nhưng cổ chân phải đã mất cảm giác, không còn chút sức lực nào, cậu chỉ có thể dựa vào chân trái và hai cánh tay chống đỡ lẫn nhau, cả người trượt xuống dưới một cách lảo đảo, lẫn trong tiếng xào xạc của cành lá khô.

May mà rãnh này thực sự không quá sâu, chân cậu xuyên qua lớp cành khô và rác dày đặc rồi chạm được đến đáy. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, chỗ mình đang đứng cách miệng rãnh khoảng hơn hai mét. Sau đó cậu xoay người lại, men theo đáy rãnh chậm rãi bước về hướng con đường.

“Chân cậu bị thương à?” Phàn Quân ở phía trên hỏi một câu.

“Ừ, bị trẹo một chút.” Trâu Dương đáp.

“Sao lúc nãy cậu không nói!” Phàn Quân hạ giọng nhưng vẫn quát lên một tiếng, “Có đi được không?”

“Anh quản làm gì việc tôi có đi được hay không,” Cơn giận vừa rồi chưa kịp bộc phát giờ bắt đầu bùng lên lại trong đầu Trâu Dương, “Anh không cần quan tâm chân tôi có bị thương hay không, tôi cũng sẽ chẳng quan tâm tay anh có bị thương hay không.”

“Ơ?” Ông chủ Đinh đang khom lưng nhìn xuống rãnh thì sững người một chút.

“Trong tình huống đó mà không nắm lấy tay thì còn có lựa chọn nào khác sao!” Phàn Quân cũng cuống lên, “Ai biết phía dưới là cái gì! Sâu cạn ra sao!”

“Haizz…” Ông chủ Đinh quay đầu nhìn Phàn Quân.

“Dù có sâu thì cũng sâu được đến mức nào chứ!” Trâu Dương lớn tiếng, “Chẳng lẽ còn ngã chết được chắc!”

“Cho dù không chết, nhưng cậu không sợ bị thương à!” Phàn Quân cũng lớn tiếng đáp lại.

“Bị thương thì sao chứ! Chỉ là cái rãnh thôi mà, có phải lăn từ trên núi xuống đâu! Cùng lắm thì bị trầy xước gì đó, nghiêm trọng đến mức nào được!” Trâu Dương dừng lại, ngẩng đầu lên gào lên với anh, “Bị thương thì đã làm sao hả!”

“Ơ?” Ông chủ Đinh cũng khựng lại.

“Bị thương cũng không sao, đúng không?” Phàn Quân cũng dừng bước, “Nếu bị thương mà chẳng sao cả, thì cậu quan tâm đến chuyện tay tôi có bị sao không làm gì!”

“Vết thương đó giống à? Giống à!” Trâu Dương chỉ thẳng vào anh, “Tôi hỏi anh, giống nhau chỗ nào chứ! Vết thương chồng lên vết thương mà giống được à! Hôm qua anh còn nói vết thương do súng bắn vẫn còn đau đấy! Giống nhau chỗ nào hả!”

“Ơ?” Ông chủ Đinh sững sờ, “Cái gì cơ?”

“M* kiếp.” Trâu Dương chửi một câu rồi tiếp tục bước đi, cà nhắc từng bước.

“Giống hay không ai mà biết được, cậu là bác sĩ chắc?” Phàn Quân chắc là vẫn chưa hoàn hồn sau khoảnh khắc hoảng hốt vừa rồi, giờ lại không chịu im miệng.

“Tôi nói không giống là không giống!” Trâu Dương quát lớn một tiếng, “Ngã xuống thì hậu quả chưa biết! Nhưng kéo cái tay đó một cái, hậu quả có thể đoán được ngay! Lỡ đâu nghiêm trọng hơn dẫn đến bị tàn phế luôn thì sao! Giờ anh lại không sợ tay bị phế nữa rồi đúng không?!”

“Ơ?” Ông chủ Đinh dường như đã từ bỏ việc hiểu nội dung của cuộc cãi vã này, chỉ tay về phía trước: “Kia kìa, chỗ đó… có thể leo lên được……”

“Phế rồi thì còn có cậu mà!” Phàn Quân nói, “Phế rồi chẳng lẽ cậu không lo cho tôi nữa sao!”

Trâu Dương khựng chân lại, cúi đầu nhìn xuống chân mình một lúc rồi mới ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào anh.

Phàn Quân im lặng, cũng nhìn lại cậu.

“Được thôi,” Trâu Dương bỗng bật cười, khóe miệng cong lên, “Được, câu đó anh nhất định phải nhớ kỹ cho tôi.”

Phàn Quân vẫn im lặng.

“Đi.” Trâu Dương nói xong liền tiếp tục bước đi chậm rãi về phía trước.

Phía trước, gần sát mép đường có khá nhiều khúc gỗ gãy và đá vụn rơi vãi. Trâu Dương leo lên hai bước từ vị trí đó, rồi nắm lấy bàn tay phải mà Phàn Quân đưa ra, từ dưới đáy rãnh chậm rãi trèo lên.

“Bị trẹo chân à?” Ông chủ Đinh cúi người nhìn chân cậu, “Cậu có đi được không?”

“Đi được mà, chẳng phải tôi vừa tự leo lên đây à?” Trâu Dương đáp.

Ông chủ Đinh cười: “Chỉ cần không trẹo nặng là được, chỗ tôi có thuốc.”

“Ngại quá anh Đinh,” Trâu Dương nói, “Chắc làm anh sợ rồi nhỉ.”

“Không sao, không sao,” Ông chủ Đinh xua tay, “Nói thật nhé, ba tháng cao điểm này, cậu không biết mỗi ngày có bao nhiêu người bị té, trẹo chân… còn dọa người hơn cậu nhiều…”

“Đi xem cái cây trước đã,” Trâu Dương nói, “Chân tôi không sao đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi, lát nữa về xử lý sau cũng được.”

“Không xem nữa,” Phàn Quân ngắt lời, “Về trước bôi thuốc đã.”

“Không cần đâu,” Trâu Dương đáp.

“Hay là…” Ông chủ Đinh xoa tay, muốn nói gì đó.

“Cũng được,” Trâu Dương lại đổi ý, “Về xem tay anh trước.”

“Tay tôi không sao cả,” Phàn Quân nói.

“Sau này đừng để tôi nghe thấy anh nói không sao nữa!” Trâu Dương gào lên một tiếng, “Làm gì có nhiều chuyện không sao như vậy! Cái gì cũng không sao! Vậy thế nào mới gọi là có chuyện hả? Hả? Thế nào mới tính là có chuyện?!”

“…Xem cây trước đã, cậu cứ ở đây đợi đi,” Phàn Quân cúi mắt nhìn chân cậu một cái, “Tôi chỉ cần chụp vài tấm rõ nét là được.”

Trâu Dương không nói gì nữa, cậu chỉ tựa người vào thân cây bên cạnh.

Phàn Quân quay người đi về phía cây táo đỏ, ông chủ Đinh thì do dự không biết nên đi theo Phàn Quân để chụp ảnh cái cây hay ở lại với “người bị thương”. Cuối cùng, anh ta chỉ đứng yên tại chỗ mà không đi đâu cả.

Trâu Dương đoán được vì sao anh ta không đi theo.

“Chân cậu có sưng lên không?” Ông chủ Đinh hỏi.

“Có sưng một chút nhưng không nghiêm trọng, chắc không sao đâu,” Trâu Dương nói. “Trước kia chơi bóng tôi cũng từng bị trẹo rồi, chỉ cần không chạy là ổn.”

“Ồ, vậy thì tốt rồi.” Ông chủ Đinh gật gù, rồi hạ giọng hỏi: “Ông chủ Phàn ấy… cái vết thương đó… là do súng bắn à?”

“Hả?” Trâu Dương liếc nhìn anh ta một cái, cậu đã sớm đoán được kiểu gì anh ta cũng sẽ hỏi chuyện này.

“Bị thương vì súng à?” Ông chủ Đinh hỏi lại lần nữa.

“Ừ.” Trâu Dương gật đầu nhưng không nói thêm gì nữa, cố tình để lại một chút mơ hồ.

“Làm nghề này…” Ông chủ Đinh trầm ngâm giây lát, rồi khẽ cảm thán, “Nguy hiểm thật đấy…”

“Vẫn tạm ổn.” Trâu Dương đáp.

Chụp xong ảnh, Phàn Quân quay lại rồi đưa tay đỡ lấy Trâu Dương. Mấy người cùng nhau trở lại con đường nhỏ, rồi men theo đường cũ quay về.

“Lát nữa ăn tối thì sang căn nhà nghỉ bên cạnh ăn luôn đi,” Ông chủ Đinh nói, “Chỗ đó cũng là của tôi, dạo này khách ít nên chỉ thuê một cô giúp việc nấu cơm bên đó thôi.”

“Vậy cũng được.” Phàn Quân gật đầu.

“Đều là đặc sản của vùng này, ăn rất ngon,” Ông chủ Đinh nhìn hai người nói: “Tối nếu không có việc gì, các cậu có thể lên sân thượng tầng trên cùng ngắm dải ngân hà, kính mái nhà tôi mới lau sạch cách đây vài ngày.”

“Trời lạnh thế này mà vẫn đi lau kính mái à?” Trâu Dương ngạc nhiên hỏi.

“Chắc các cậu chưa biết đâu, từ đầu tháng này đã có người đến chỉ để ngắm dải ngân hà rồi,” Ông chủ Đinh cười nói, “Ở trên lầu các cậu đang ở là dành cho những người chuyên quan sát sao, cả các nhiếp ảnh gia cũng hay tới đây.”

Về đến nhà nghỉ, ba vị khách đang ở phòng trên lầu đang chụp ảnh trong sân.

“Lát nữa mọi người cũng qua ăn cơm nhé!” Ông chủ Đinh gọi.

“Còn bao lâu nữa thì bắt đầu ăn vậy ạ?” Một cô gái hỏi.

“Khoảng nửa tiếng nữa,” Ông chủ Đinh đáp, “Nếu lạnh thì có thể đi sớm chút, bên đó có một cái lò sưởi lớn.”

“Được ạ,” Cô gái mỉm cười, khi thấy Trâu Dương thì hơi ngẩn người, “Cậu bị thương à?”

“Tôi không cẩn thận nên bị trẹo chân thôi.” Trâu Dương cũng mỉm cười đáp lại.

“Tôi có mang thuốc nè,” Cô gái rất nhiệt tình, vừa nói vừa lục ba lô lấy ra một hộp cao dán, “Cho cậu đấy, mai hãy dán nhé, phải sau 24 tiếng mới có thể sử dụng. Bây giờ thì chườm lạnh trước, chườm khoảng mười mấy phút rồi dừng, nếu sau một tiếng vẫn còn sưng thì chườm tiếp, đừng chườm liên tục nhé…”

“Cảm ơn cô.” Trâu Dương không chen nổi vào lời, đành nhận lấy hộp cao dán rồi nhanh chóng rảo bước rời đi.

“Cậu nghe chưa đấy,” Phàn Quân theo sau, “Chườm lạnh mỗi lần chỉ khoảng mười mấy phút thôi, đừng có chườm suốt cả đêm…”

“Anh im ngay,” Trâu Dương quay đầu sang nói một câu.

Về đến phòng, Trâu Dương ngã phịch xuống chiếc sofa nhỏ bên giường, cởi giày ra rồi nhìn xuống cổ chân mình.

Chân hơi sưng lên một chút, nhưng không nghiêm trọng lắm. Cậu liếc nhìn về phía cửa, không ngờ Phàn Quân lại không theo vào.

Giờ đây tính khí của anh cũng lớn thật đấy, chỉ cãi vài câu đã bỏ đi rồi!

Trâu Dương đứng dậy vào phòng tắm, rửa cổ chân bằng nước lạnh một lúc, rồi quay lại ngồi xuống sofa. Lúc này, Phàn Quân cầm theo hai cây kem bước vào phòng.

Này, cần phải chườm lạnh rồi.

Trong tủ lạnh nhỏ trong phòng có một ngăn đá mini, anh đặt một que kem vào đó rồi cầm que kem còn lại đi đến bên Trâu Dương: “Chườm lạnh đây.”

“Ồ.” Trâu Dương đưa tay nhận que kem, “Dùng tay cầm để chườm à?”

“Khoan đã.” Phàn Quân lấy trong túi xách của mình ra một chiếc túi nhỏ đựng đồ vệ sinh rồi mở ra.

Trâu Dương tiến lại gần nhìn, thấy có miếng dán cơ, băng gạc, thuốc…

Phàn Quân lấy một cuộn băng gạc, quấn que kem lạnh vào rồi đặt lên cổ chân cậu: “Ấn chặt vào.”

“Cánh tay của anh sao rồi?” Trâu Dương giữ que kem trên chân.

“Cơ bắp chắc bị căng ra,” Phàn Quân đáp, “Nhưng không có vấn đề gì lớn đâu.”

Anh tránh dùng từ “không sao” như mọi khi.

“Khi nãy anh kéo tôi thì tay anh run dữ lắm đấy.” Trâu Dương chăm chú nhìn vào bàn tay trái của anh đang tháo miếng dán cơ.

“Khi cậu dùng sức bám vào tay tôi, tay cậu cũng run đến lợi hại.” Phàn Quân quỳ một gối trước mặt cậu, nắm lấy cổ chân cậu đặt lên đầu gối mình, chuẩn bị dùng miếng dán cơ để cố định que kem lạnh.

“Tôi tự làm được.” Trâu Dương nói.

Phàn Quân không để ý đến lời cậu, tiếp tục cầm lấy miếng dán cơ bắt đầu quấn.

“Được rồi,” Trâu Dương ngả người ra sau, tay gác sau đầu, mắt lim dim nhìn anh, “Anh đừng quấn quá chặt, máu không lưu thông được thì chết đấy.”

“Ừ.” Phàn Quân đáp một tiếng, rồi dùng ngón tay nhẹ nhàng gỡ bỏ miếng dán nhỏ trên cổ chân cậu ra.

Rồi anh nhìn thấy vết thương màu đỏ nhạt trên cổ chân của cậu.

Động tác trên tay anh cũng dừng lại.

Sau ngần ấy thời gian, đây là lần đầu tiên anh thấy vết sẹo trên chân Trâu Dương.

Không sâu bằng sẹo ở cổ tay và cổ, có lẽ chỉ cần vài tháng nữa là sẽ khó mà nhận ra.

Nhưng lúc này nhìn vào vẫn khiến anh có cảm giác gì đó khó tả.

Anh nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo ấy.

“Kem tan rồi đấy.” Trâu Dương nói.

“Ừ.” Phàn Quân giữ que kem lạnh cố định, quấn xong miếng dán cơ còn lại.

“Cánh tay của anh sao rồi?” Trâu Dương lại hỏi lần nữa.

Phàn Quân nhìn cậu.

“Để tôi xem thử.” Trâu Dương nói.

Phàn Quân không nói gì, lấy tay trái giữ lấy phần cổ chân của cậu rồi bắt đầu dùng lực ấn mạnh.

Bàn tay anh run rẩy, vì lúc trước dùng lực quá đột ngột và vượt xa mức tập phục hồi bình thường, nhưng điều khiến anh bất ngờ là lực tay lần này rõ ràng mạnh hơn trước nhiều.

“Cậu có cảm nhận được không?” Anh nhìn Trâu Dương hỏi.

“Gì cơ?” Trâu Dương cũng nhìn lại anh, “Còn chưa tới mười mấy phút nữa là ăn cơm rồi, có cảm giác gì cũng không kịp đâu.”

“…Trâu Dương?” Phàn Quân hơi cạn lời, nhìn cậu đầy bất lực.

“Anh buông tay ra đi,” Trâu Dương nói, “Lúc nãy tôi cảm nhận được rồi, lực tay của anh mạnh hơn bình thường rất nhiều. Anh nghĩ đây là chuyện tốt sao?”

“Không phải sao?” Phàn Quân không buông tay, ánh mắt vẫn khóa chặt vào Trâu Dương, giọng nói mang theo chút cố chấp lẫn nghi hoặc.

“Chẳng phải cái này giống như…” Trâu Dương nhíu mày, như đang cân nhắc từ ngữ, “ánh sáng lóe lên trước khi tắt hẳn…”

“Cậu im ngay.” Phàn Quân buông tay ra, tháo chiếc dép dưới tủ đầu giường và ném một chiếc đến trước mặt cậu. 

“Đây chưa chắc đã là chuyện tốt,” Trâu Dương rút chân lại xỏ giày vào, “Nếu chỉ cần thế là hồi phục được thì bác sĩ đã sớm bảo anh vác cái búa đi khắp nơi cướp bóc rồi.”

Phàn Quân không nói gì, khẽ thở dài một tiếng rồi đứng dậy.

“Về rồi thì lập tức đến bệnh viện kiểm tra đi,” Trâu Dương cũng đứng dậy, đi tới tủ nước lấy một chai nước, nghĩ ngợi một lúc vẫn thấy không yên tâm, “Anh cởi áo ra đi, để tôi xem vết thương một chút.”

Phàn Quân do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời cậu, cởi áo ra.

Trâu Dương từ từ bước lại gần, ánh mắt dừng trên vết thương bên ngực trái của Phàn Quân.

Phàn Quân bỗng cảm thấy hơi lo lắng, anh không chắc cú va vừa rồi có ảnh hưởng gì đến vết thương không, nên cũng cúi đầu nhìn theo.

Miếng gạc dán trên vết thương hơi lệch, có thể thấy một mảng đỏ thấm ra, nhưng có vẻ như…

Trâu Dương giơ tay gỡ miếng gạc đã lỏng ra, cau mày quan sát một lúc rồi nói: “Hình như vẫn ổn.”

“Ừ.” Phàn Quân khẽ đáp.

Trâu Dương lại kéo tay trái của anh lại, bàn tay chậm rãi lần dọc cánh tay của Phàn Quân, có thể cảm nhận rõ cơ bắp dưới lớp da vẫn đang khẽ run. Dù không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng cũng đủ cho thấy lúc nãy anh đã dùng lực quá mạnh.

“Ngày mai trở về rồi, tôi đi bệnh viện với anh.” Trâu Dương quay người đi về phía tủ trà, cầm chai nước uống một ngụm.

“Tôi tự đi cũng được mà.” Phàn Quân nói.

“Tôi còn chưa hết giận đâu,” Trâu Dương nhìn anh, “đừng ép tôi phải chửi người lần nữa đấy.”

“Ừ.” Phàn Quân khẽ đáp.

“Đi thôi, đi ăn cơm.” Trâu Dương nói.

Khi Phàn Quân đang mặc áo, thì cậu lại liếc nhìn hai cái kệ nhỏ trên tủ.

Một căn homestay thôi mà đồ đạc lại khá đầy đủ, có cà phê, túi trà, đồ ăn vặt, và… Trâu Dương lần lượt cầm từng món lên xem. Cậu thấy hơi đói nên định ăn chút gì đó lót dạ trước.

“Đệt…” Trâu Dương khựng lại khi cầm lên một cái túi nhỏ.

“Hửm?” Phàn Quân vừa mặc áo vừa bước tới, “Sao vậy?”

Trâu Dương ném thẳng món đồ trong tay trở lại lên kệ.

Phàn Quân nhặt lên xem một cái, anh cũng khựng lại mấy giây, rồi cũng đặt lại: “Sao cái này lại để chung với đồ ăn…”

“Đi ăn cơm thôi.” Trâu Dương dứt khoát nói.

Hai người cùng bước ra khỏi phòng, lững thững đi sang căn homestay bên cạnh.

Trên đường đi, cả hai đều im lặng mà không ai nói câu nào.

Trâu Dương không biết Phàn Quân đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn không phải thứ có thể nói ra ánh sáng.

Mà đoán chừng, Phàn Quân cũng đang nghĩ giống hệt với cậu.

Đi được vài bước, cậu không nhịn được liếc nhìn mặt Phàn Quân một cái.

Phàn Quân cũng nhanh chóng nghiêng đầu lại nhìn cậu: “Sao thế?”

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Trâu Dương hỏi thẳng.

“Không nghĩ gì cả.” Phàn Quân đáp.

“Cái đó là đồ đếm số lượng đấy, dùng rồi thì sau này bọn họ phải bổ sung vào,” Trâu Dương nói, “Anh đến đây để công tác, sau này còn qua lại nữa, đâu phải khách du lịch một lần rồi thôi…”

Phàn Quân cũng nhìn cậu mà không nói gì. Một lúc lâu sau anh mới quay đầu đi, cười khẽ: “Mẹ nó.”

“Không được, đừng nghĩ nữa.” Trâu Dương cũng không nhịn được mà bật cười theo.

Phàn Quân đưa tay khoác lên vai cậu, kéo cậu lại gần mình hơn một chút: “Cậu hết giận rồi chứ?”

“Tôi giận cái gì, tôi có gì để giận đâu.” Trâu Dương đáp.

“Cậu nổi trận lôi đình đến mức ông chủ Đinh chỉ biết phát ra mấy âm cảm thán thôi đấy.” Phàn Quân nói.

“Chẳng lẽ chỉ mình tôi nổi giận à?” Trâu Dương liếc nhìn anh, “Anh thì không chắc?”

“Cậu là người mắng tôi trước.” Phàn Quân nói.

“Anh chỉ cần nói là mình có nổi giận hay không thôi là được!” Trâu Dương trừng mắt nhìn anh.

“… Có.” Phàn Quân thừa nhận.

“Vậy là xong,” Trâu Dương nhún vai, “Ai cũng giống ai mà, nên không ai được trách ai.”

Phàn Quân thở dài một tiếng.

“Thật ra có phải cũng khá sảng khoái đúng không?” Trâu Dương hỏi.

“Hử?” Phàn Quân không hiểu.

“Tức giận ấy,” Tấu Đề nói, “Giống như vừa bị đánh một trận, nhưng lại thấy sướng.”

“… À,” Phàn Quân nhìn cậu, một lúc lâu mới nói được một câu: “Trâu Dương.”

“Sao nào, tôi chính là biến thái như vậy đấy.” Trâu Dương tặc lưỡi một tiếng.

Chương 88

One thought on “Phiếm Phiếm – Chương 87

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *