[Sau Khi Thái Tử Đăng Cơ] – Chương 19

Chương 19: Thế tử nhà y chính là một tên mê sắc đẹp

“Cố cô nương, vì sao nàng lại mang theo cả lò và thức ăn, ta đã bảo người chuẩn bị sẵn bánh ngọt rồi mà.” Mộ Hành Tắc nhìn cái lò nhỏ nghi hoặc hỏi.

“Chèo thuyền trên hồ tự nhiên phải ngồi quanh lò để nấu trà và nướng một vài món mới có cái hay riêng chứ. Nếu không thì chỉ ngắm cảnh và đi thuyền thôi thật vô vị biết bao.” Cố Tuế An cười giải thích.

“Vây lò nấu trà ư? Đây là phương thức nấu trà mới đang thịnh hành ở Kinh đô sao?”

“Mộ công tử lát nữa sẽ biết, hay là chúng ta lên thuyền trước đã.” Nàng cũng lười giải thích, lát nữa khi nướng thì chàng ta sẽ biết thôi.

“Được.” Mộ Hành Tắc gật đầu, sau đó cả hai người đều bước lên thuyền.

Tứ Hỷ thấy cô nương nhà mình đã lên thuyền, thì cũng theo Chiêu Hạ lên theo.

Thanh Huyền đi sau cùng, y nhìn bóng dáng đôi nam nữ đi trước thì thầm thì chê bai.

Hèn chi, y mới nói Thế tử nhà mình sáng nay sao lại cứ thay quần áo trang điểm liên tục như chim công xòe đuôi, hóa ra là đã có cô nương mà mình vừa ý rồi à.

Vương phi nhà y mà biết chuyện này thì không biết sẽ vui mừng đến mức nào. Thế tử nhà y nhìn thì có vẻ dễ gần, nhưng thực chất tính cách lại vô cùng kiêu ngạo, những tiểu cô nương ở Giang Nam, Thế tử chẳng hề để mắt tới một ai.

Không ngờ mới đến Kinh thành một chuyến, mà lại đánh mất cả trái tim cho người ta rồi.

Tuy nhiên, dung mạo của cô nương mà y vừa nhìn qua quả thật không phải loại tuyệt sắc thông thường, y chưa từng thấy ai có dung mạo lộng lẫy hơn cô nương đó.

Không ngờ Thế tử nhà y lại chính là một tên mê sắc đẹp!

Chiếc thuyền mui bạt nhỏ chậm rãi lướt trên mặt hồ. Gió nhẹ thổi qua làm rung rinh những bông hoa trắng trên mặt hồ, cảm giác như đang lạc vào chốn thần tiên vậy.

Cố Tuế An và Mộ Hành Tắc ngồi đối diện nhau ở mũi thuyền, ở giữa đặt một cái lò nhỏ. Phía trên lò nhỏ là một vỉ sắt mà Cố Tuế An đã đặc biệt nhờ người làm.

Ngay cạnh lò nhỏ còn đặt một chiếc bàn thấp. Trên bàn thấp là những món ăn cần nướng mà Cố Tuế An đã bảo mang theo.

Lửa đã được Xuân Lan nhóm lên. Cố Tuế An đặt ấm trà lên trên, sau đó cho thêm vài củ khoai lang và khoai tây vào. Những thứ này cần nướng lâu hơn nên được cho vào trước.

Sau đó, nàng cho thêm vài quả hồng lên.

Mộ Hành Tắc tò mò hỏi: “Cố cô nương, khoai lang và khoai tây này ta biết cần phải nướng chín mới ăn được, nhưng quả hồng này có thể ăn sống rồi, sao còn phải nướng?”

Cố Tuế An nhìn vẻ mặt đầy tò mò của Mộ Hành Tắc, rồi nàng cười đáp: “Hồng này nướng chín còn ngon hơn, thơm ngọt dễ ăn, còn có cả lớp nhân chảy nữa. Lát nữa chín rồi công tử nếm thử xem.”

Thực ra, món nàng thích nhất khi ngồi quanh lò nấu trà là kẹo kẹo bông gòn nướng, nhưng thời cổ đại này căn bản không có thứ đó, nàng cũng không biết làm, e rằng cả đời này cũng không có cách nào ăn được nữa.

Không biết sau khi nàng chết có thể xuyên về thế giới cũ được không. Nếu có thể, vậy thì nàng có được tính là sống thêm một kiếp không?

Nếu vậy, thì nàng cũng xem như là có lợi rồi.

“Cách ăn này ta thấy lần đầu tiên, cô nương biết đến từ đâu vậy?”

Cố Tuế An tiếp tục đặt hạt dẻ lên vỉ sắt: “Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thì tự mình sáng tạo ra thôi.”

Mộ Hành Tắc nhìn những hạt dẻ, cũng bắt chước Cố Tuế An đặt hạt dẻ lên vỉ sắt. Đôi mắt hoa đào ngập tràn ý cười nói: “Cố cô nương quả là nghiên cứu rất sâu về ẩm thực.”

“Cũng thường thôi, cũng thường thôi.” Nàng chỉ là thích ăn mà thôi.

Trò chuyện một lúc thì quả hồng đã chín: “Mộ công tử, hồng chín rồi, công tử nếm thử trước đi, cẩn thận kẻo bỏng tay đấy.”

Cố Tuế An dùng kẹp tre gắp một quả hồng đặt vào cái đĩa trước mặt Mộ Hành Tắc, sau đó đôi mắt trong suốt của nàng xoay tròn nhìn Mộ Hành Tắc.

Mộ Hành Tắc nhìn quả hồng đã nướng chín này thì có chút mới lạ, sau đó lại nghĩ đến việc đây là Cố Tuế An gắp cho chàng ta, đột nhiên chàng ta có chút không nỡ ăn. Đây là lần đầu tiên nàng gắp đồ ăn cho chàng ta, rất đáng để lưu giữ đấy.

Cố Tuế An thấy đối phương do dự, liền hỏi “Sao vậy, công tử không thích sao?”

“Không phải, vừa rồi có hơi nóng, ta nếm thử ngay đây.” Nói xong, chàng ta cầm quả hồng lên và nếm thử một miếng.

Ánh mắt của chàng ta chợt sáng lên, quả hồng đã nướng chín này vừa ngọt lại vừa dẻo: “Ngon thật đấy, mùi vị này đúng là không tồi.”

“Tất nhiên rồi, lát nữa còn có quýt và táo tàu nữa, công tử đều có thể nếm thử.” Thức ăn được người khác yêu thích, nên nàng cũng thấy rất vui.

Mộ Hành Tắc ăn xong một miếng thì ngước mắt lên, bất ngờ chạm phải đôi mắt trong trẻo, xinh đẹp và ngập ý cười của thiếu nữ, lập tức ngây người, hai tai hơi ửng đỏ.

Thật… thật đẹp.

Cố Tuế An không chú ý đến sự khác thường của Mộ Hành Tắc, nàng gọi nha hoàn của mình: “Tứ Hỷ, Xuân Lan, Chiêu Hạ, các ngươi lại đây ăn cùng đi.”

Gọi xong mấy người, nàng lại nhìn người đàn ông áo xám đang đứng cách đó không xa, ở sau lưng của Mộ Hành Tắc.

“Mộ công tử, có thể cho thị tòng của công tử đến ăn cùng không, ngồi quanh lò nấu trà thì phải đông người mới vui.”

Đầu óc của Mộ Hành Tắc vẫn còn tràn ngập hình ảnh đôi mắt của nàng vừa rồi nhìn mình, nghe thấy lời này mới hoàn hồn trở lại.

Chàng ta thầm mắng mình trong lòng, sao lại vô dụng đến thế!

“Không được, bây giờ chàng ta phải kiềm chế lại một chút, không thể biểu hiện quá rõ ràng.”

Chàng ta nhớ mẫu phi của mình đã từng nói rằng, quá sốt sắng thì sẽ không được trân trọng.

Chàng ta cần phải giữ kẽ một chút, từ từ thôi.

Mộ Hành Tắc tuy là Thế tử của Khang Định Vương, nhưng chàng ta thường xuyên ra ngoài ngao du giang hồ nên không có quá nhiều quy tắc chủ tớ. Thế là chàng ta nghiêng đầu nói: “Thanh Huyền, ngươi cũng lại đây nếm thử đi.”

Thanh Huyền sững sờ một chút. Vị Cố cô nương này quả thật rất dễ gần. Sau đó y cười toe toét đầy mặt rồi đi tới ngồi xuống: “Đa tạ Công tử và Cố cô nương.”

Cố Tuế An thấy mọi người đã ngồi xuống, cũng lấy một quả hồng đặt vào đĩa, chờ nguội bớt thì cầm lên cắn một miếng.

Ngon thật, vừa ngọt vừa ấm, cắn một miếng là cảm giác hạnh phúc lập tức bùng nổ.

Mộ Hành Tắc nhìn cô nương ăn với vẻ mặt thỏa mãn, cũng vô thức ăn hết quả hồng của mình.

Tứ Hỷ và Xuân Lan từ trước vẫn thường xuyên đi theo cô nương nhà mình ăn những món này, nên không cảm thấy có gì mới lạ.

Chiêu Hạ vẫn giữ vẻ mặt vô cảm thường thấy, nhưng trong lòng lại thầm hét lên: Ngon quá quá quá, Cô nương tốt quá đi thôi, cảm ơn thừa tướng gia đã để nàng ấy được đến bên cạnh cô nương.

Thanh Huyền ăn xong một quả hồng, khóe miệng còn dính một chút thịt quả màu đỏ, mặt mày hớn hở khen ngợi: “Quả hồng này sau khi nướng chín quả thật có một hương vị rất đặc biệt. Cố cô nương quả là người có nhiều ý tưởng độc đáo, vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, chẳng trách công tử nhà ta sáng nay A…”

Bốn người chủ tớ nhìn Thanh Huyền với vẻ mặt khó hiểu: “Ngươi làm sao vậy, còn Công tử nhà ngươi sáng nay làm sao?”

Thanh Huyền cười gượng gạo: “Không có gì đâu ạ, vừa nãy không cẩn thận bị chuột rút ở chân. Công tử… Công tử sáng nay… sáng nay ăn hơi nhiều.”

Mộ Hành Tắc đứng bên cạnh cười tươi: “Đúng vậy, sáng nay ta đã ăn rất nhiều.”

Cố Tuế An nhìn hai người chủ tớ có vẻ hơi kỳ lạ, nàng thông minh, xinh đẹp, cùng với việc Mộ Hành Tắc ăn nhiều vào buổi sáng thì có liên quan gì đến nhau chứ.

Mộ Hành Tắc nhìn Cố Tuế An vẫn còn vẻ mặt khó hiểu, liền chuyển đề tài: “Cố cô nương, nàng có thích câu cá không, ta còn mang theo cần câu nữa đấy.”

Cố Tuế An nghe thấy cần câu, liền cảm thấy hứng thú hơn một chút: “Được nha, nó ở đâu vậy, để ta thử xem.”

Mộ Hành Tắc thấy nàng có vẻ rất hứng thú, liền sai Thanh Huyền đi lấy cần câu mang đến.

Thanh Huyền vẫn giữ vẻ mặt cười gượng gạo, nghe vậy liền đứng dậy đi lấy cần câu.

Khi quay lưng lại và không có ai nhìn thấy, y nhe răng nhăn nhó tỏ vẻ đau đớn. Thế tử ra tay tàn nhẫn thật đấy!

Y đi cà nhắc đi lấy cần câu mang tới.

Cố Tuế An chú ý đến chân y, liền hỏi: “Chân ngươi thật sự không sao chứ?”

Chưa kịp đợi Thanh Huyền trả lời, Mộ Hành Tắc đã nói: “Hắn không sao đâu, đừng bận tâm đến hắn. Chân hắn thường xuyên bị chuột rút, một lát nữa sẽ ổn thôi. Cố cô nương, chúng ta câu cá đi.”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *