Siêu Độ – Chương 35

Chương 35

Trần Đoan Thành vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, đứng một cách cứng đờ nhưng như sắp ngã, điếu thuốc trượt khỏi tay anh, ánh mắt trở nên đờ đẫn.

Quách Văn Dương lập tức ném điện thoại xuống, lao tới đỡ lấy anh, rồi lớn tiếng gọi ra ngoài: “Doãn Bình Chi, mau tới đây!”

Trần Đoan Thành ngồi trên ghế sofa, lưng thẳng tắp, mắt nhìn chằm chằm vào tủ hồ sơ đối diện mà không hề nhúc nhích.

Doãn Bình Chi cuống cuồng đặt vé, vì từ Hải Châu không có chuyến bay thẳng đến Lhasa, nên phải bay chuyến chiều đến Trùng Khánh rồi chuyển tiếp, dự kiến sẽ đến Lhasa vào lúc nửa đêm cùng ngày.

Quách Văn Dương bước đến bên cạnh Trần Đoan Thành, rồi khẽ nói: “Cậu đừng quá lo lắng, nghe nói tai nạn xảy ra ở nơi khác nhưng người ta đưa đến Lhasa để cấp cứu. Tiểu Kiều đã đến bệnh viện rồi, có tin gì con bé sẽ gọi điện báo ngay cho cậu ngay!”

Trần Đoan Thành giống như không nghe thấy, Quách Văn Dương khẽ đẩy vai anh một cái, anh mới ậm ừ hai tiếng rồi hỏi: “Đã đặt vé máy bay chưa?”

“Đã đặt vé xong rồi, bây giờ cậu đến sân bay ngay để bay đến Trùng Khánh, rồi từ Trùng Khánh chuyển tiếp đến Lhasa, tối nay là tới nơi rồi!”

Ánh mắt của Trần Đoan Thành đầy vẻ hoang mang, anh hỏi lại: “Cậu đã hỏi rõ chưa, rốt cuộc có phải là cô ấy không? Cô ấy chẳng phải đang ở châu Phi sao?”

Quách Văn Dương không nỡ nhìn vẻ mặt của anh, khẽ quay đầu đi rồi nói: “Tiểu Kiều vừa gọi điện lại, đúng là Lý Độ rồi. Trước đây cô ấy từng làm hướng dẫn viên tiếng Pháp ở Hải Châu, mới từ nước ngoài đến Tây Tạng được ba tháng!”

Trần Đoan Thành không nói gì, gương mặt không lộ vẻ vui cũng chẳng buồn.

Quách Văn Dương định nói một lời an ủi, hé miệng ra nhưng rồi lại khép lại.

Đã làm việc bên cạnh Trần Đoan Thành suốt nhiều năm, Doãn Bình Chi đã quen với việc anh luôn giữ vẻ mặt bình thản mà không để lộ cảm xúc. Nhưng tình huống hôm nay khiến cô vô cùng kinh ngạc. Tuy vậy, cô không để lộ ra ngoài mà nhanh chóng sắp xếp mọi việc ổn thỏa, rồi bước tới nhẹ giọng hỏi Quách Văn Dương: “Bây giờ đi sân bay chứ? Tôi đã bảo Tiểu Lưu chuẩn bị xe rồi.”

Quách Văn Dương gật đầu rồi nói với Trần Đoan Thành: “Cậu cứ đi thẳng ra sân bay đi, tôi sẽ quay về thu xếp đồ đạc cho cậu.” Giọng nói của anh ta có hơi lớn, vì anh ta nhận ra khi nói nhỏ thì Trần Đoan Thành không có phản ứng gì.

Trần Đoan Thành nghe thấy, liền đứng dậy nhưng không bước đi ngay. Anh nói: “Tôi phải đi đưa cô ấy trở về!” Giọng nói của anh chậm rãi, như một người lính sắp ra trận đang tuyên thệ.

Quách Văn Dương vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng vậy, cậu đã chờ đợi lâu như thế rồi, cũng nên đưa cô ấy trở về thôi!”

Trần Đoan Thành lên xe đến sân bay, còn Quách Văn Dương lái xe về nhà anh để thu xếp hành lý.

Quách Văn Dương mở tủ quần áo, tiện tay lấy hai bộ vest và vài chiếc sơ mi. Đang định lấy cà vạt thì chợt nhớ ra đây là đi bệnh viện, liền thay vào đó là mấy bộ đồ thường ngày, rồi bỏ thêm đồ lót và tất vào vali. Sau đó anh bước vào phòng tắm, vơ hết đồ trên bồn rửa mặt nhét tất cả vào hành lý, rồi vội vã lên đường đến sân bay.

Trần Đoan Thành ngồi dưới chiếc đèn pha lê sang trọng trong phòng chờ hạng nhất của sân bay, vẻ mặt vẫn bình thản, chỉ có ánh mắt là lạc thần.

Quách Văn Dương cảm thấy rất khó chịu trong lòng, anh muốn nói gì đó nhưng lại thấy nói gì cũng vô ích, chỉ biết cúi đầu ngồi đối diện Trần Đoan Thành.

Sau một khoảng lặng im, Trần Đoan Thành lên tiếng: “Tiểu Kiều vừa gọi cho tôi, cô ấy đã tới bệnh viện rồi. Nghe nói có bác sĩ tình nguyện từ Đức về nước đang thực hiện ca phẫu thuật.” Đây cũng là điểm an ủi nhỏ nhoi của anh, nói ra với Quách Văn Dương như muốn tìm kiếm sự đồng cảm.

Quách Văn Dương quả quyết nói: “Hồi nhỏ tôi đã biết người Đức làm việc rất nghiêm túc. Lý Độ chắc không sao đâu, nếu thật sự có chuyện thì làm sao có thể chuyển đến tận Lhasa được chứ.”

Trần Đoan Thành chậm rãi nói: “Nếu thật sự không có gì nghiêm trọng thì đã không chuyển đến Lhasa, mà đưa thẳng vào bệnh viện địa phương rồi!”

Quách Văn Dương sao có thể không hiểu đạo lý đó cơ chứ. Điều anh muốn nói là ít nhất Lý Độ hiện giờ vẫn chưa chết, nhưng anh không dám nói thẳng ra, chỉ cố gắng lựa lời dễ nghe để an ủi.

“Cậu đừng quá lo lắng, chỉ vài tiếng nữa là có thể gặp lại cô ấy rồi. Chuyện công ty cậu hoàn toàn không cần bận tâm, cứ tập trung chăm sóc cô ấy bên đó. Đợi khi cô ấy hồi phục ổn định thì cùng nhau trở về nước!”

Trần Đoan Thành suy nghĩ một lúc rồi bật cười: “Ừ, vừa gặp lại cô ấy là tôi sẽ xin cô ấy tha thứ. Nếu cô ấy vẫn còn giận thì tôi sẽ quỳ xuống trước mặt cô ấy. Nếu cô ấy còn muốn bỏ đi, tôi sẽ… đánh gãy chân cô ấy, nhốt cô ấy trong nhà, đợi khi cô ấy nguôi giận rồi lại xin tha thứ cũng được.”

Trần Đoan Thành nói với giọng bình thản như đang chậm rãi kể lại, nhưng Quách Văn Dương nghe mà thấy rợn người. Anh ta lập tức phụ họa: “Sao cô ấy lại không tha thứ cho cậu được chứ? Chắc chắn là vì vẫn còn nghĩ đến cậu nên mới từ nước ngoài trở về. Biết đâu vốn dĩ cô ấy đã định sẽ tìm cậu sau một thời gian nữa thì sao.”

Trần Đoan Thành như bừng tỉnh, liền lập tức ngồi thẳng người dậy: “Cậu nghĩ vậy thật sao?”

“Dù cậu hỏi ai thì cũng như vậy thôi, chẳng phải quá rõ ràng rồi sao!”

Quách Văn Dương cảm thấy Trần Đoan Thành lúc thì tỉnh táo, lúc lại mơ hồ, nên đành phải nói năng linh tinh, lời nào dễ nghe là nói lời đó.

Trần Đoan Thành ngồi một lúc, rồi đứng dậy nói rằng muốn ra ngoài hút thuốc.

Quách Văn Dương nhìn thấy anh bước ra khỏi phòng chờ hạng nhất rồi chậm rãi đi về phía khu kiểm tra an ninh, liền đuổi theo hỏi: “Cậu định vào khu kiểm tra an ninh bây giờ à?”

Trần Đoan Thành quay đầu lại nói: “Tôi muốn hút thuốc!”

“Khu vực hút thuốc ở bên kia, cậu đi nhầm rồi!”

Trần Đoan Thành đổi hướng rồi bước ra ngoài cửa. Ở đó có một nhóm người vừa hút thuốc vừa trò chuyện rôm rả. Anh đứng lặng lẽ giữa họ, trông thật cô đơn và lạc lõng. Anh hút liền hai điếu thuốc, rồi ném cả thuốc lẫn bật lửa vào thùng rác.

Trước khi vào khu kiểm tra an ninh, Quách Văn Dương đã dặn dò Trần Đoan Thành rất kỹ: “Tiểu Kiều nói ở Lhasa sáng sớm và buổi tối vẫn hơi lạnh, tôi đã lấy áo khoác cho cậu và để ngay trên cùng của vali, vừa mở ra là thấy ngay đấy!”

Trần Đoan Thành không nói gì, không rõ là có nghe thấy hay không. Quách Văn Dương thở dài rồi nhìn anh bước vào bên trong. Một người cao lớn như vậy mà bóng lưng lại có phần còng xuống.

Máy bay bị trễ hơn so với dự kiến, khi Trần Đoan Thành đến sân bay Gonggar thì đã là rạng sáng. Bầu trời đêm trên cao nguyên trong vắt, dường như sáng hơn những nơi khác, mang sắc xanh như màu nước biển. Những người cùng chuyến bay đều khoác áo ấm, nhưng Trần Đoan Thành không thấy lạnh, anh bắt xe rồi đi thẳng đến bệnh viện.

Vừa xuống máy bay, Trần Đoan Thành đã gọi điện cho Quách Văn Kiều, nên Tiểu Kiều đã đứng nhón chân chờ sẵn ở cổng bệnh viện. Thấy Trần Đoan Thành đến, cô lập tức chạy tới đón rồi nói: “Ca phẫu thuật đã hoàn thành rồi, rất thuận lợi!” Cô ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng vết thương của chị ấy khá nặng nên vẫn chưa tỉnh lại, hiện tại đang nằm trong phòng ICU.”

Trần Đoan Thành gật đầu nhưng bước chân không ngừng lại một giây, anh đi thẳng vào bên trong bệnh viện rồi mới hỏi: “Em nói thật đi, rốt cuộc tình hình là thế nào?”

Quách Văn Kiều nhìn Trần Đoan Thành một cái, rồi nhỏ giọng kể lại toàn bộ sự việc.

Ba tháng trước, Lý Độ từ nước ngoài trở về Tây Tạng để dẫn đoàn. Thường ngày cô chủ yếu dẫn các đoàn khách Pháp, nhưng hôm đó lại là một đoàn khách nội địa. Trên đường đến chùa Tashilhunpo, khi xe đi qua một đoạn đường hình vòng cung, tài xế đã cố tình vượt xe. Không ngờ phía trước có một chiếc xe chạy ngược chiều nên không kịp tránh. Bên trái đường là vách núi, dưới đó là sông Yarlung Tsangpo, nên tài xế buộc phải đánh lái sang phải nên đã đâm vào vách núi. Tài xế và vài du khách bị thương nhẹ, được đưa đến bệnh viện địa phương cấp cứu. Riêng Lý Độ, do ngồi ở ghế hướng dẫn viên phía trước bên phải nên bị thương nặng nhất. Bệnh viện địa phương không đủ điều kiện phẫu thuật nên chỉ xử lý sơ bộ, sau đó xe cảnh sát dẫn đường, xe cấp cứu 120 đưa cô về Lhasa để tiến hành phẫu thuật.

Trần Đoan Thành lặng lẽ lắng nghe xong, rồi hỏi: “Anh có thể gặp bác sĩ đã phẫu thuật cho cô ấy được không?”

Quách Văn Kiều nói: “Em cũng không biết bác sĩ đã rời đi chưa, chúng ta đến phòng ICU xem thử đi!”

Trước cửa ICU đứng mấy người, Quách Văn Kiều giới thiệu Trần Đoan Thành với bọn họ: “Đây là bạn trai của Lý Độ, Trần Đoan Thành, đến từ Hải Châu.”

Một người đàn ông lập tức bước tới nói với Trần Đoan Thành: “Tôi là người phụ trách công ty du lịch nơi Tiểu Lý làm việc. Xảy ra chuyện như thế này, chúng tôi vô cùng xin lỗi, nhưng tuyệt đối sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Mọi chi phí sẽ do chúng tôi chịu, bao gồm cả khoản bồi thường về sau!”

Trần Đoan Thành liếc nhìn người đàn ông đó, đoán rằng sau khi sự việc xảy ra, áp lực đối với ông ta cũng rất lớn. Trông ông ta tiều tụy, vẻ mặt đầy lo lắng, thậm chí có chút sợ hãi.

Anh tỏ vẻ rất khó chịu: “Bây giờ anh đừng nói với tôi những chuyện này, có gì đợi cô ấy tỉnh lại rồi hẵng nói. Anh cũng không cần phải đứng chờ ở đây nữa, mọi người cứ về trước đi!”

Người của công ty du lịch do dự, không dám rời đi. Quách Văn Kiều bước tới, khẽ nói: “Mọi người cứ đi trước đi, nhìn dáng vẻ hiện giờ của anh ấy, rõ ràng là không muốn có quá nhiều người ở đây.” Người đàn ông liếc nhìn Trần Đoan Thành, thấy anh không nói gì, sắc mặt u ám, trên người toát ra một luồng sát khí mơ hồ.

Người của công ty du lịch cùng mấy hướng dẫn viên đều rời đi, chỉ còn lại Quách Văn Kiều. Cô đi tìm bác sĩ đã phẫu thuật cho Lý Độ.

May mắn là bác sĩ vẫn còn ở bệnh viện do đang trực ca, ông nhanh chóng tới nơi. Đó là một người đàn ông trung niên đeo kính, dáng vẻ nho nhã và điềm đạm.

Ông đưa tay ra, giọng nói không giấu được vẻ mệt mỏi: “Chào anh, tôi là bác sĩ chính thực hiện ca mổ cho Lý Độ, Đoàn Thao!”

Trần Đoan Thành bắt tay ông, nói: “Chào bác sĩ, tôi là chồng chưa cưới của Lý Độ, Trần Đoan Thành!” Đôi mắt anh nhìn thẳng vào Đoàn Thao, ánh lên sự kiên định.

Đoàn Thao hiểu ý, ông nói: “Lý Độ gặp hai vấn đề, một là gãy xương ở hai chỗ, một chỗ ở chân, một chỗ ở trước ngực, nhưng thực tế thì không nghiêm trọng lắm.”

Ông ta dừng lại một chút, Trần Đoan Thành hiểu rằng, phần chính của câu chuyện vẫn chưa bắt đầu.

Nét mặt của Đoàn Thao trở nên nghiêm trọng, ông nói: “Vấn đề nguy hiểm nhất của cô ấy nằm ở tim. Trong khoảnh khắc xảy ra tai nạn, sau khi xương sườn gãy đã đè lên tim gây ra tràn dịch màng ngoài tim cấp tính. May mắn là bệnh viện địa phương đã xử lý kịp thời, nếu không thì…”

Nếu không thì sao? Là tử vong ngay tại chỗ! Tuy bác sĩ không nói ra nhưng Trần Đoan Thành cũng hiểu rõ điều đó.

Toàn thân Trần Đoan Thành toát mồ hôi như tắm, nhưng lưng lại lạnh buốt đến tận xương, anh thở gấp: “Vậy bây giờ, cô ấy đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng chưa?”

Đoàn Thao cũng chỉ trả lời một cách kín đáo: “Từ lúc cô ấy bị thương đến khi bắt đầu phẫu thuật, đã bị trì hoãn vài tiếng đồng hồ rồi.”

Điều đó có nghĩa là, Lý Độ có thể sống sót đến giờ thực sự là một điều may mắn.

Có những điều bác sĩ không muốn nói nhưng buộc phải nói, nên Đoàn Thao chỉ có thể diễn đạt sao cho nhẹ nhàng nhất: “Tim cô ấy bị đè ép rất nghiêm trọng, còn có một vài vết trầy nhỏ. Trên đường đi cũng không thể đi nhanh được, dù bệnh viện địa phương đã kịp thời xử lý nhưng khi đến đây thì cô ấy đã bị sốc rất lâu rồi. Sau khi phẫu thuật, cô ấy vẫn trong trạng thái hôn mê. Những ngày tới là giai đoạn then chốt, nếu cô ấy tỉnh lại thì việc điều trị tiếp theo sẽ không quá khó khăn, nhưng nếu tình trạng xấu đi thì sẽ rất nghiêm trọng!”

“Nguy hiểm đến mức nào, ông cứ nói, tôi không sao cả!”

Đoàn Thao nhìn kỹ Trần Đoan Thành, thấy anh không hề mất lý trí vì đau buồn, ngược lại, suy nghĩ rất rõ ràng, ánh mắt sâu sắc và kiên cường như một mặt hồ lạnh lẽo. Đoàn Thao nhìn thẳng vào anh rồi từ từ nói: “Có thể bị chết não, cuối cùng là tử vong!”

Rất tàn khốc, nhưng đó chính là sự thật!

Trần Đoan Thành nghiến răng rồi nhắm chặt mắt lại, những tĩnh mạch trên trán hiện rõ, từng cái một nổi lên như muốn vỡ tung dưới da.

Một lúc sau anh mở mắt ra, ánh nhìn đã trở nên bình thản. Anh hỏi: “Tôi có thể vào thăm cô ấy được không?”

“Bây giờ chưa được, đợi đến ngày mai nhé. Ngày mai tôi sẽ nói với họ.”

Trần Đoan Thành chân thành nói: “Cảm ơn ông!”

Đoàn Thao bình tĩnh đáp lại lời cảm ơn của anh: “Tôi đã dốc hết sức mình rồi, tình hình thực sự rất nguy hiểm. Việc có giữ được mạng hay không thì còn phải xem vận may, nhưng…”

Nhưng trên khuôn mặt của Lý Độ không hề có vẻ đau đớn hay níu giữ sự sống như những bệnh nhân nặng khác. Cô ấy trông rất bình thản, dường như đang đón nhận cái chết. Một cô gái thật tàn nhẫn, cả với bản thân lẫn những người thân yêu của mình!

Ông do dự một chút, rồi quyết định nói thẳng với Trần Đoan Thành: “Lý Độ dường như không có ý chí mạnh mẽ để sống sót. Anh nên ở bên cạnh cô ấy nhiều hơn, nói chuyện với cô ấy, đánh thức tình cảm và sự gắn bó với người thân của mình.”

Trần Đoan Thành nhìn cánh cửa ICU đóng kín không xa, anh lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không rời khỏi đây!”

Quách Văn Kiều đứng không xa, nghe cuộc trò chuyện giữa Trần Đoan Thành và bác sĩ. Khi bác sĩ rời đi, cô mới bước tới, tay cầm một chiếc ba lô rồi đưa cho Trần Đoan Thành: “Đây là ba lô của Lý Độ.”

Trần Đoan Thành nhận lấy chiếc ba lô, đó là một chiếc ba lô Nike màu đen, trên đó rất bẩn, có đất bùn, dầu máy, và một vệt máu lớn.

Trần Đoan Thành chậm rãi xoa lên vệt máu đó, máu đã đông lại và chuyển sang màu đen, chạm vào cảm giác cứng và khô.

Cộng thêm lần này, anh đã tổng cộng gặp ba lần vết máu của Lý Độ. Lần đầu là vào đêm khuya tình cờ gặp, máu cô để lại trên giường, nhạt nhòa, gần như hình tròn, đó là một kỷ niệm ngọt ngào và lãng mạn, đến giờ nghĩ lại anh vẫn không khỏi mỉm cười vì hạnh phúc.

Lần thứ hai là vết máu Lý Độ để lại trên ghế sofa, trên chiếc sofa màu xanh đậm không quá nổi bật, nhưng dường như luôn có một mùi gỉ sét kinh khủng ám ảnh xung quanh. Trần Đoan Thành thường ngồi đó như thể linh hồn rời khỏi thân xác, tưởng tượng về nỗi đau mà Lý Độ đã đã phải chịu đựng vào đêm hôm đó.

Ký ức ấy lại xuất hiện! Nắm chặt trái tim anh, bóp mạnh một lần khiến anh đau đến mức người cong lại!

Trần Đoan Thành không muốn thể hiện cảm xúc trước mặt người ngoài, anh ngẩng đầu lên và nói với Quách Văn Kiều: “Em cũng về đi, vất vả cho em rồi!”

Quách Văn Kiều chăm chú nhìn Trần Đoan Thành, thấy anh trông vô cùng mệt mỏi, nhưng cô biết đó tuyệt đối không phải vì chuyến đi dài. Cô do dự một chút rồi nói: “Trong ba lô có chìa khóa nhà thuê của Lý Độ, em đã hỏi địa chỉ rồi, cách đây không xa lắm. Nếu anh mệt thì có thể đến đó nghỉ ngơi, em sẽ viết địa chỉ cho anh.”

Quách Văn Kiều viết địa chỉ rồi đưa cho Trần Đoan Thành, cô thở dài nói: “Thật ra giờ anh ở đây cũng chẳng ích gì, cũng không thể gặp cô ấy được. ICU có giờ thăm bệnh cố định mỗi ngày, anh có thể về nghỉ ngơi trước, nếu có chuyện gì bệnh viện sẽ gọi cho anh.”

Trần Đoan Thành nhìn xuống bóng dáng mảnh mai của mình trên mặt đất, anh nói: “Không sao, anh sẽ ở lại đây. Nếu mệt thì anh sẽ tự đi nghỉ, em về đi!”

Sau khi Quách Văn Kiều rời đi, Trần Đoan Thành muốn hút một điếu thuốc. Anh lục tìm trên người một lúc mới nhớ ra rằng thuốc và bật lửa đã bị vứt ở sân bay Hải Châu. Anh xuống cầu thang, định đi mua một hộp thuốc lá.

Mỗi cổng bệnh viện đều có vài cửa hàng mở suốt đêm, bán tã giấy, cốc nước, giường đơn giản và những thứ linh tinh khác. Trần Đoan Thành mua thuốc lá và bật lửa rồi đứng đó hút thuốc.

Ban đêm ở Lhasa rất yên tĩnh, nhà cửa không nhiều và cũng không cao, trên đường phố người và xe rất ít, khác hẳn Hải Châu, nơi mà ban đêm luôn có những người say rượu la hét như ma quỷ tru tréo.

Dù đang giữa mùa hè nhưng đêm vẫn rất lạnh, chủ tiệm mặc áo len. Nhìn thấy Trần Đoan Thành mặc áo ngắn tay, anh ta liền bắt chuyện: “Anh đến từ miền trong phải không?”

Trần Đoan Thành cười nhẹ, gõ gõ tàn thuốc trong tay rồi nói: “Ừ, hôm nay mới đến!”

Chủ tiệm một mình canh cửa tiệm suốt đêm dài, cảm thấy cô đơn vô cùng. Thấy Trần Đoan Thành đáp lại, anh ta càng hào hứng hơn rồi nói rất nhiệt tình: “Lhasa của chúng tôi là vậy đó, dù ban ngày có nóng thế nào, chỉ cần đến tối là chẳng ai mặc nổi áo ngắn tay nữa.”

Trần Đoan Thành nhìn thấy chủ tiệm tuy da đen nhưng trông không giống người Tây Tạng, liền hỏi: “Anh cũng đến từ miền trong phải không?”

Chủ tiệm cười, để lộ hàm răng trắng sáng, rồi nói: “Ở Lhasa này làm kinh doanh hay lái taxi đều là người miền trong cả!”

Trần Đoan Thành hỏi: “Tại sao vậy?”

Chủ tiệm có chút đắc ý, rồi lắc đầu nói: “Người Tây Tạng không biết kinh doanh đâu? Người miền trong thông minh và chăm chỉ hơn. Anh nhìn kìa, trên phố đầy những quán ăn Hồ Nam, Tứ Xuyên, và món cơm gà đĩa lớn!”

“Vậy tại sao lái taxi cũng đều là người miền trong?”

“Không chỉ taxi đâu, cả xe du lịch, xe tải cũng đều do những tài xế giỏi nhất từ miền trong điều khiển. Người Tây Tạng thì giỏi cưỡi ngựa, chứ lái xe thì chưa chắc đâu.”

Trần Đoan Thành nhăn mặt hỏi: “Còn những người lái không giỏi thì sao?”

Chủ tiệm cười toe toét nói: “Những người lái không giỏi thì đã chết hết rồi, chỉ còn lại những người lái giỏi mà thôi!”

Trần Đoan Thành bỗng thay đổi sắc mặt, anh không nói một lời mà quăng điếu thuốc xuống đất rồi đi thẳng vào trong bệnh viện.

Ban đêm ở trong bệnh viện đặc biệt vắng lặng, ánh sáng trắng của đèn tiết kiệm năng lượng chiếu rọi rõ từng ngóc ngách. Sàn nhà và tường được sơn màu vàng nhạt, nhưng cảm giác ấm áp về mặt thị giác không thể che lấp đi không khí lạnh lẽo nơi đây. Ở cuối hành lang, sau cánh cửa đóng kín, chính là nơi gần cận cái chết nhất, nơi mà sự sống và cái chết, tiếng khóc và tiếng cười, mỗi ngày đều được diễn ra bên trong đó.

Trần Đoan Thành đứng thẳng trên hành lang, trong lòng mong muốn được trở về Hải Châu, ngồi ăn cơm ở nhà, sau bữa ăn ra ban công hút một điếu thuốc. Còn Lý Độ, lẽ ra đang chạy đuổi theo hoàng hôn trên thảo nguyên châu Phi, vui đùa cùng những con linh dương.

Tại sao anh lại phải đến thành phố xa lạ hẻo lánh này? Người đang nằm trong đó rốt cuộc là ai?

Tất cả đều thật vô lý, anh chỉ muốn bước chân rời đi và chấm dứt cơn ác mộng này!

Nhưng có một tiếng nói nhỏ bé vang lên trong lòng anh, rằng người đang nằm bên trong chính là Lý Độ, và anh đến đây chính là vì cô ấy!

Trần Đoan Thành mơ màng, cảm thấy lòng mình ngập tràn nỗi oan ức. Anh đã tìm cô ấy biết bao lâu, chờ đợi cô ấy biết bao lâu, luôn luôn nhớ nhung cô ấy. Nỗi nhớ ấy thiêu đốt anh đến thành tro bụi, nghiền nát anh thành bụi mịn, anh gần như đã mục nát rồi!

Nỗi đau của anh, cô có biết không? Cô không biết. Cô ung dung tự tại, rong chơi khắp nơi, chỉ là không chịu về nhà. Cô vô tri vô giác, hồn bay phách lạc, chính là không chịu tỉnh lại!

Anh yêu cô, trách cô, tìm cô, chờ cô, đến cuối cùng, anh đã tìm thấy cô chỉ cách anh một bức tường, nhưng cô đang chịu thương tích nặng nề, sống chết chưa rõ!

Nỗi oan ức của anh hóa thành cơn giận dữ, cơn giận biến thành con thú bị dồn ép, chạy quanh trong cơ thể anh. Đôi mắt Trần Đoan Thành đỏ ngầu, há miệng thở dốc không ra tiếng, hai tay siết chặt lại. Anh sợ mình sẽ không kiềm chế được, cầm dao lao ra ngoài gây náo loạn, trút hết cơn thù hận trong lòng!

Nhưng anh không biết phải ghét ai!

Ghét Lý Độ? Ghét cô quá lạnh lùng, thà chết cũng không cho anh cơ hội cứu vãn! Nhưng nếu anh không làm cô tổn thương, thì làm sao cô lại rời đi, để rồi gặp tai họa xa tận nghìn dặm!

Ghét Ngô Khánh Thanh? Ghét ông ta nhân cơ hội này để uy hiếp anh? Nếu không phải vì anh quá tham lam, thì làm sao Ngô Khánh Thinh có thể đe dọa được anh chứ?

Ghét người tài xế đó? Ghét hắn chỉ biết lo cho bản thân vào lúc quyết định? Nhưng hắn cũng chỉ hành động theo bản năng của con người mà thôi!

Ghét chính bản thân mình! Chính anh đã gieo nhân, nên mới có quả ngày hôm nay. Như dây rắn cỏ cháy, vết tích trải dài ngàn dặm, trong thế gian này, nhân quả báo ứng không bao giờ sai. Chỉ là tại sao nhân do anh gieo, mà quả lại do Lý Độ chịu?

Anh kiệt sức nhắm mắt lại rồi ngồi sụp xuống ghế, bóng tối nuốt chửng anh, nỗi đau đớn thiêu đốt anh như lửa cháy, lại như nước đá lạnh ngâm mình anh lạnh buốt.

Anh biết mình không phải người tốt. Anh đầy tham vọng, xảo trá và tham lam. Anh chinh phục, mở rộng lãnh địa, không từ thủ đoạn nào. Từ một cậu bé đường phố, anh rửa sạch quá khứ để trở thành ông chủ tập đoàn Long Tín với tài sản hàng tỷ nhân dân tệ. Nhưng bao nhiêu người còn tệ hơn anh, làm những chuyện ác tột cùng, họ chẳng phải vẫn sống tốt sao? Họ vẫn đầy khí thế, ăn mặc hào hoa, cưỡi ngựa oai phong!

Trước đây anh từng nghĩ mình là người có số mệnh cứng rắn, đến trời cũng chẳng thể làm gì được anh! Nhưng giờ mới nhận ra, đó chỉ là trời chưa tìm được điểm yếu của anh mà thôi. Giờ thì đã tìm thấy rồi, và một cú đánh chí mạng đã trúng ngay!

Ai có thể hiểu được cảm giác như vạn mũi tên xuyên tim này? Trần Đoan Thành thì biết! Anh thậm chí có thể nghe thấy tiếng da thịt mình bị xé toạc “xoẹt xoẹt” lưỡi dao lướt sát xương, từng nhát từng nhát, sắc bén đến rợn người, tách rời máu thịt như thể đang hành hình linh hồn anh.

Trần Đoan Thành nhếch môi cười, tận hưởng nỗi đau mà anh cho là mình đáng phải chịu.

Sáng hôm sau, người phụ trách của công ty du lịch lại đến, đi cùng là mấy đồng nghiệp của Lý Độ, tay cầm hoa tươi. Khi bọn họ còn chưa kịp mở miệng, Trần Đoan Thành đã bực bội lên tiếng: “Tôi đã nói là đừng đến nữa cơ mà!”

Người phụ trách không dám tiến lại gần, giữ khoảng cách vài bước, vẻ mặt lúng túng nói: “Tôi đến để thanh toán chi phí…”

Trần Đoan Thành cố nén cơn giận, lạnh lùng nói: “Chuyện đó tôi tự lo được, anh không cần bận tâm!”

Người phụ trách mặt mày nhăn nhó, đứng giữa tiến thoái lưỡng nan. Một nam hướng dẫn viên bên cạnh lặng lẽ kéo anh ta ra cuối hành lang rồi thì thầm: “Công ty mà không thanh toán là không ổn đâu. Đến lúc anh ta trở mặt, e là sẽ kiện đấy!”

Người phụ trách không còn cách nào, nghiêng người lén liếc Trần Đoan Thành đang bất động như núi, rồi khẽ nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Nam hướng dẫn viên liếc mắt về phía Trần Đoan Thành, rồi khẽ nói: “Sau này anh cứ đóng tiền ở dưới tầng thôi, đừng lên đây nữa. Giữ lại biên lai là được.”

Những người của công ty du lịch bị Trần Đoan Thành đuổi đi, bó hoa họ để lại cũng bị anh ném thẳng vào thùng rác. Anh tiếp tục ngồi yên lặng, mí mắt cụp xuống, trông như một vị thiền sư đã diệt tận ngũ uẩn, đang nhập định giữa cõi đời. Thỉnh thoảng anh đứng dậy, lưng thẳng tắp, im lìm như một pho tượng.

Buổi chiều, một y tá mặc áo xanh bước đến trước mặt anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh là người nhà của Lý Độ phải không?”

Trần Đoan Thành ngẩng đầu lên, anh mất vài giây để phản ứng, rồi mới khẽ đáp: “Là tôi.”

“Anh có thể vào rồi!”

Y tá đi phía trước dẫn đường, vừa bước vừa hỏi: “Anh là người nhà duy nhất của Lý Độ sao?”

Trần Đoan Thành lặng lẽ bước theo sau, giọng nói trầm đục như bị chặn bởi một khối đá trong lòng: “Chỉ có mình tôi thôi. Mẹ cô ấy… cô ấy chỉ có bố, mà ông ấy cũng đã mất rồi.”

“Vậy là anh sẽ ký giấy à? Hôm qua lãnh đạo đơn vị của Lý Độ đã ký thay rồi.”

Trần Đoan Thành đột ngột khựng lại, bước chân vốn đã nặng nề nay càng thêm cứng đờ. Môi anh mấp máy vài lần, như đang cố đẩy ra một câu hỏi bị nghẹn trong cổ họng. Giọng anh khàn đặc, như thể vừa nuốt xuống một cơn đau: “Ký giấy gì vậy?”

“Thông báo bệnh nguy kịch đã được gửi hôm qua rồi. Hôm nay là một số giấy tờ xác nhận thông tin về các biến chứng có thể xảy ra, rủi ro, và những phương án điều trị thay thế.”

Trần Đoan Thành trầm ngâm một lúc, ánh mắt hơi lay động, rồi cẩn trọng hỏi: “Ký là để cứu cô ấy sao?”

Y tá cũng dừng bước, quay đầu lại nhìn Trần Đoan Thành, giọng điệu không lạnh không nóng, lửng lơ giữa thờ ơ và chất vấn: “Vậy anh nghĩ là vì cái gì?”

Trần Đoan Thành khoác lên người bộ đồ cách ly, lớp vải lạnh lẽo như một lớp vỏ ngăn cách anh với thế giới bên ngoài, và với chính cô ấy. Y tá dặn dò, giọng điềm tĩnh nhưng không thiếu sự nghiêm khắc: “Anh chỉ được vào trong mười phút thôi. Cô ấy vẫn đang hôn mê. Cảm xúc của anh đừng quá kích động, sẽ ảnh hưởng đến tình trạng của cô ấy.”

Trần Đoan Thành khẽ nói, giọng trầm như gió lướt qua mặt hồ: “Tôi biết rồi.”

Lý Độ nằm trên giường bệnh, xung quanh là hơn chục thiết bị y tế bao vây như một pháo đài lạnh lẽo. Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng “xì xì” và “tít tít” của máy móc, như nhịp thở cuối cùng của một thế giới đang treo lơ lửng giữa sống và chết. Trần Đoan Thành đứng ở ngưỡng cửa mà không dám bước vào. Anh như bị đóng băng tại chỗ, ánh mắt dừng lại ở bóng dáng bất động kia, nhưng đôi chân thì như bị rút hết sức lực. Y tá quay lại, giọng nói không lớn nhưng đủ để kéo anh ra khỏi cơn tê liệt: “Anh vào đi, cô ấy đang nằm ở đó.”

Anh nhẹ nhàng bước tới, và đã nhìn thấy cô.

Chương 36

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *